Trên chuyến xe buýt ch-ật ch-ội, cậu sinh viên Bách khoa đứng lên như-ờng ghế cho một bà cụ… Không thể ngờ, hành động chỉ vài giây ấy lại là sợi dây kết nối đưa
Cuộc sống của Tùng, một sinh viên năm thứ ba của Đại học Bách khoa, là một chuỗi ngày dài lặp lại. Sáng sớm, cậu thức dậy, ăn vội gói mì tôm, rồi lao ra khỏi phòng trọ chật hẹp, bắt xe buýt đến trường. Chiều về, cậu lại chạy ngược chạy xuôi làm thêm ở một quán cà phê nhỏ. Tiền học phí, tiền nhà trọ, tiền sinh hoạt phí cứ như những ngọn núi vô hình đè nặng lên đôi vai gầy của cậu. Tùng là con út trong một gia đình nghèo ở quê, ba mẹ đã dồn hết vốn liếng để cậu được ra thành phố học hành. Cậu hiểu, mình không thể làm ba mẹ thất vọng. Áp lực vô hình ấy khiến cậu luôn cảm thấy mình là một cái máy, chỉ biết học và làm, không còn thời gian để mơ ước.
Sponsored Ad
Những người bạn cùng lớp Tùng thường xuyên tụ tập ở quán cà phê sang trọng, bàn luận về những dự án công nghệ, những chuyến du lịch nước ngoài, hay những chiếc xe máy đắt tiền. Tùng luôn giữ khoảng cách, cảm thấy mình là một người xa lạ trong thế giới của họ. Cậu tự ti về bộ quần áo đã sờn màu, về chiếc xe đạp cũ kỹ và về bữa cơm đạm bạc. Mỗi lần nhìn vào những gương mặt rạng rỡ, đầy hy vọng của bạn bè, Tùng lại cảm thấy mình đang bị bỏ lại phía sau. Một nỗi cô đơn và mặc cảm vô hình cứ thế lớn dần trong lòng cậu, gặm nhấm tâm hồn cậu từng chút một.
Sponsored Ad
Chiều hôm đó, tan học muộn, Tùng bước ra khỏi cổng trường, bầu trời đã ngả màu xám xịt. Cơn mưa có thể ập đến bất cứ lúc nào. Cậu vội vã chạy đến trạm xe buýt. Chiếc xe buýt số 12 dừng lại, và Tùng chen chúc lên xe cùng với hàng chục hành khách
Sponsored Ad
khác. Sau vài phút chen lấn, cậu may mắn tìm được một chỗ trống, ngồi sát cửa sổ. Tựa lưng vào ghế, cậu cảm thấy cơ thể rã rời, đôi mắt nhắm lại, cố gắng tìm chút bình yên sau một ngày dài mệt mỏi. Trong đầu cậu vẫn lẩn quẩn những bài toán khó, những dòng code còn dang dở.
Xe chạy được vài trạm, một bà cụ lên xe. Bà cụ dáng người gầy gò, lưng còng, tay cầm một chiếc làn cũ. Tóc bà đã bạc phơ, những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt hiền hậu. Bà khó khăn tìm một chỗ đứng, nhưng trên xe không còn một chỗ trống nào. Ai cũng vờ như không nhìn thấy bà, ai cũng mải mê với chiếc điện thoại hay nhìn ra ngoài cửa sổ. Tùng mở mắt, nhìn thấy bà. Cậu cảm thấy một sự thôi thúc vô hình. Một tiếng nói nhỏ trong lòng cậu vang lên, nhắc nhở cậu về những lời ba mẹ đã dạy: “Làm người, phải biết hiếu kính và nhường nhịn”.
Sponsored Ad
Cậu nhìn bà cụ, rồi lại nhìn xuống đôi chân mỏi nhừ của mình. Lưng cậu đau nhức, cổ tay cũng mỏi nhừ vì phải làm việc nặng. Cậu đấu tranh tư tưởng. Chỉ vài giây nữa thôi, xe sẽ đến trạm của cậu. Nhưng chỉ vài giây nữa thôi, một người già yếu sẽ phải đứng trên chiếc xe buýt chật chội này, trên con đường gập ghềnh. Trái tim cậu mách bảo cậu phải làm điều gì đó. Cậu hít một hơi thật sâu, đứng lên, nở một nụ cười hiền lành. “Bà ơi, mời bà ngồi ạ.”
Bà cụ ngước lên nhìn Tùng, đôi mắt bà sáng ngời. Bà có vẻ ngạc nhiên, rồi cười hiòn hậu: “Cảm ơn cháu, cháu thật là tốt bụng”. Tùng chỉ mỉm cười, lắc đầu. Cậu đứng đó, tay vịn vào thanh chắn, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm đến lạ. Cậu không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Cậu cảm thấy một niềm vui khó tả, một niềm hạnh phúc đến từ việc làm điều tốt. Suốt quãng đường còn lại, bà cụ và Tùng đã nói chuyện với nhau. Bà hỏi Tùng học trường nào, học ngành gì. Tùng trả lời một cách chân thành, không chút ngại ngùng. Cậu không nói về những khó khăn, cậu chỉ nói về ước mơ của mình.
Sponsored Ad
Đến trạm cuối, bà cụ bước xuống xe, quay lại nhìn Tùng. Bà mỉm cười, đôi mắt đầy vẻ trìu mến. “Cháu thật giống con trai bà ngày trước”, bà nói. “Cháu là một người tốt, bà tin là cháu sẽ thành công”. Bà mở ví, lấy ra một tấm danh thiếp nhỏ, viết vội một vài dòng. “Đây là số điện thoại của bà. Nếu có việc gì cần, cháu cứ gọi cho bà”. Tùng nhận lấy tấm danh thiếp, bối rối. Cậu nghĩ, đây chỉ là một lời nói xã giao. Cậu cất tấm danh thiếp vào ví, và sau đó, cậu quên mất nó.
Cuộc sống của Tùng vẫn tiếp diễn. Áp lực từ những bài học, từ những gánh nặng tài chính không ngừng đè nặng lên cậu. Cậu có một dự án lớn, một ý tưởng mà cậu đã ấp ủ từ lâu, nhưng cậu lại thiếu kinh phí để thực hiện. Dự án của cậu cần một phần mềm chuyên dụng rất đắt tiền, và cậu không thể nào có đủ tiền để mua nó. Cậu cảm thấy bất lực, cảm thấy như mình đang đứng trước một cánh cửa đóng chặt. Nỗi tuyệt vọng xâm chiếm tâm hồn cậu. Cậu nghĩ, hay là mình từ bỏ? Hay là mình trở về quê, sống một cuộc đời bình thường?
Sponsored Ad
Tối hôm đó, Tùng ngồi trong phòng trọ, lật từng trang sách, nhưng tâm trí cậu lại bay đi đâu đó. Cậu cầm chiếc ví, lấy hết số tiền ít ỏi còn lại, và cảm thấy một nỗi thất vọng sâu sắc. Một tấm danh thiếp nhỏ màu vàng đã ngả màu rơi ra. Là tấm danh thiếp của bà cụ ngày trước. Tùng cầm nó lên, nhìn vào tên và số điện thoại. Tên bà là Nguyễn Thị Lan. Tùng do dự. Có nên gọi không? Có nên làm phiền một người xa lạ không? Nhưng rồi, cậu lại nhớ đến ánh mắt hiền từ của bà, nhớ đến nụ cười của bà. Một niềm tin nhỏ nhoi, một tia hy vọng mong manh lóe lên trong lòng cậu. “Cứ thử xem sao”, cậu nghĩ.
Sponsored Ad
Tùng bấm số điện thoại, tay cậu run rẩy. Đầu dây bên kia, một giọng nói ấm áp cất lên. “Alo, ai đấy ạ?”. “Dạ… cháu là Tùng ạ. Cháu là người đã nhường ghế cho bà trên xe buýt cách đây vài tháng”. Im lặng một lát, rồi giọng bà cụ đầy vẻ vui mừng: “Ôi, cháu. Bà nhớ cháu lắm. Cháu gọi cho bà có việc gì không?”. Tùng kể cho bà nghe về dự án của mình, về những khó khăn mà cậu đang gặp phải. Giọng nói của cậu đầy sự chân thành, không chút giả dối. Bà cụ lắng nghe, không ngắt lời. Rồi bà nói: “Được rồi, cháu. Cháu đến nhà bà vào ngày mai nhé. Bà có một món quà muốn tặng cháu”. Tùng ngạc nhiên, nhưng cũng đầy sự hồi hộp.
Sáng hôm sau, Tùng đến địa chỉ mà bà cụ đã cho. Đó là một căn biệt thự rộng lớn, lộng lẫy, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Tùng cảm thấy mình lạc lõng, lúng túng. Anh chàng bảo vệ mở cổng, nhìn Tùng với ánh mắt đầy vẻ tò mò. Tùng bước vào, cảm giác như mình đang bước vào một thế giới khác. Căn nhà được trang trí rất tinh tế và sang trọng. Bà Lan bước ra, vẫn với nụ cười hiền hậu ngày nào. “Chào cháu, cháu vào nhà đi. Cháu có vẻ bối rối nhỉ?”.
Bà Lan dẫn Tùng vào phòng khách. Bà kể lại câu chuyện của mình, về một người con trai tên Minh, cũng học Bách khoa như Tùng. Minh cũng hiếu thảo, cũng tốt bụng như Tùng. “Thằng bé ngày xưa cũng hay nhường ghế trên xe buýt lắm”, bà nói, đôi mắt bà lấp lánh sự xúc động. “Nó bảo, nhường một chỗ ngồi thì mình có mất mát gì đâu, nhưng lại mang lại niềm vui cho một người khác. Cái suy nghĩ đó của cháu, nó làm bà nhớ đến con trai bà”. Bà Lan kể, bà đã tìm kiếm Tùng rất lâu, nhưng không có kết quả. Bà đã đi qua rất nhiều trạm xe buýt, đã hỏi rất nhiều người, nhưng không có ai biết Tùng là ai.
Rồi bà nói tiếp: “Bà là một người may mắn, bà đã có một sự nghiệp thành công, có rất nhiều tiền bạc. Nhưng bà luôn cảm thấy trống rỗng. Bà muốn dùng số tiền này để làm một việc gì đó có ý nghĩa. Bà đã tìm kiếm một người xứng đáng để giúp đỡ, một người có tấm lòng lương thiện, một người có tài năng. Và bà đã tìm thấy cháu”. Bà Lan nói rằng, bà sẽ tài trợ toàn bộ chi phí cho dự án của Tùng, và sẽ trở thành người hướng dẫn của cậu. “Bà không chỉ muốn tài trợ cho dự án của cháu, mà bà muốn đầu tư vào con người cháu”.
Tùng đã bật khóc. Nước mắt cậu lăn dài trên má. Đó là những giọt nước mắt của sự xúc động, của lòng biết ơn và của sự hạnh phúc. Cậu đã từng nghĩ, cuộc đời mình chỉ là một chuỗi những ngày dài mệt mỏi, nhưng cậu đã nhầm. Một hành động nhỏ, một sự tử tế, đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cậu. Tùng nhận ra, cuộc đời thật sự là một phép màu. Những điều tốt đẹp sẽ luôn đến với những người có tấm lòng lương thiện. Cậu đồng ý, và một trang mới trong cuộc đời cậu đã được mở ra.
Dưới sự hướng dẫn của bà Lan, Tùng đã trưởng thành rất nhiều. Cậu không chỉ học về công nghệ, về những thuật toán phức tạp, mà còn học về cuộc sống, về cách đối nhân xử thế, về cách làm một con người tử tế. Bà Lan không chỉ là một người thầy, mà còn là một người bà, một người mẹ. Bà chăm sóc Tùng, lắng nghe những câu chuyện của cậu, và luôn động viên cậu. Tùng không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cậu đã tìm thấy một gia đình, một nơi để trở về.
Dự án của Tùng thành công rực rỡ. Cậu đã tạo ra một sản phẩm công nghệ có ý nghĩa cho xã hội. Tùng đã trở thành một người thành công, nhưng cậu không bao giờ quên những ngày tháng khó khăn. Cậu luôn biết ơn bà Lan, người đã cho cậu cơ hội thứ hai. Tùng dùng một phần lợi nhuận để lập một quỹ từ thiện, giúp đỡ những sinh viên nghèo có ý chí vươn lên. Cậu làm điều đó không phải vì muốn khoe khoang, mà vì cậu muốn trao lại những gì cậu đã nhận được.
Một ngày, Tùng quay lại trạm xe buýt ngày xưa. Cậu đứng đó, nhìn những người vội vã chen chúc lên xe, nhìn những ánh mắt vô hồn. Cậu nhớ lại những ngày tháng khó khăn của mình. Cậu mỉm cười. Cậu nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những thứ xa hoa, không phải là những danh vọng hay địa vị, mà là được làm một người tốt, được yêu thương và được sẻ chia. Cuộc đời của Tùng đã thay đổi hoàn toàn. Từ một cậu sinh viên nghèo, mặc cảm, cậu đã trở thành một người đàn ông thành công và một người có trái tim nhân hậu. Và tất cả, đều bắt đầu từ một hành động nhỏ, một hành động chỉ kéo dài vài giây, nhưng đã thay đổi cả cuộc đời cậu.