Giữa đêm bão, người tài xế xe ôm nghèo đã giúp một thanh niên lỡ đường. Ông không lấy tiền, còn cho mượn áo mưa. Ông chẳng ngờ rằng, hành động ấy đã cứu mình tr
Ông Hòa sống ở một căn phòng trọ nhỏ tồi tàn gần bến xe miền Đông cũ. Mỗi sáng ông dậy từ rất sớm, lau chiếc xe máy cà tàng, rồi ra đứng chờ khách. Nhiều người trong xóm hay trêu ông, bảo: “Thời này ai còn đi xe ôm, toàn gọi xe công nghệ hết rồi.” Ông chỉ cười, đôi mắt hằn lên những nếp nhăn, trả lời: “Còn người đi thì còn mình chạy, miễn có cái ăn là được.” Sau cái chết của vợ, ông chẳng còn gì để níu kéo ngoài đôi bàn tay chai sạn và nghề xe ôm đã gắn bó mấy chục năm.
Những hôm ế khách, ông thường ngồi một mình nhìn dòng người qua lại. Thỉnh thoảng có vài bác tài già đến bắt chuyện, nhưng họ cũng vội vàng rời đi khi gọi được cuốc. Ông Hòa chẳng buồn, lòng ông vốn an phận, chỉ cần có cơm qua ngày. Con trai, con gái ông đã tha phương từ lâu, hiếm khi gọi về hỏi thăm. Ông vẫn tự nhủ: “Tụi nó còn trẻ, còn mưu sinh, thôi mình không trách.”
Sponsored Ad
Một tối mưa nặng hạt, gió lùa tạt cả nước mưa vào người ông. Ông run cầm cập trong chiếc áo mưa thủng, cố nán lại thêm chút nữa để mong có khách. Giữa màn mưa, ông thấy một thanh niên trẻ đứng co ro dưới mái hiên tiệm tạp hóa. Cậu ta ôm chặt cái ba lô ướt sũng, dáng vẻ bối rối, mắt liên tục nhìn quanh. Ông Hòa tiến lại gần, hỏi bằng giọng khàn đặc vì lạnh: “Cậu có cần đi đâu không?”
Cậu trai ngập ngừng một lát rồi mới trả lời: “Cháu… cháu mất ví rồi, không còn đồng nào.” Ông Hòa nhìn gương mặt trẻ măng, ánh mắt chực khóc mà thấy thương. Ông gật đầu: “Thôi, bác chở về, coi như giúp nhau một lần. Sinh viên mà, khó khăn thì ráng vượt qua, chứ tiền bạc rồi cũng xoay được thôi.” Nói rồi, ông tháo chiếc áo mưa cũ khoác lên người cậu. “Mặc vô đi, không thì ướt lạnh, mai còn học hành.”
Sponsored Ad
Cậu sinh viên cúi đầu cảm ơn, giọng lạc đi trong tiếng mưa: “Cháu tên Minh… cháu cảm ơn bác.” Ông Hòa chỉ cười, vặn ga đưa cậu về khu trọ nghèo nằm sâu trong con hẻm tối. Đêm ấy, mưa càng lúc càng nặng hạt, đường vắng ngắt, nhưng trong lòng ông lại thấy ấm lạ thường. Với ông, giúp ai đó chỉ là chuyện nhỏ, chẳng ngờ đã gieo vào một tâm hồn trẻ một dấu ấn khó phai. Cậu Minh ngồi sau, siết chặt áo mưa, tim nhói lên bởi một sự biết ơn kỳ lạ.
Sponsored Ad
Nhiều năm sau, cuộc đời Minh thay đổi theo hướng không ngờ. Từ một sinh viên nghèo, cậu kiên trì học tập, rồi thi đỗ chương trình y khoa nâng cao. Những đêm trực bệnh viện, ký ức về ông xe ôm già dưới cơn mưa vẫn thỉnh thoảng trở lại. Nó giống như một ngọn đèn nhỏ âm ỉ, soi lối cho cậu không bỏ cuộc. Nhưng dòng đời bận rộn, Minh không còn cơ hội gặp lại ân nhân năm ấy.
Một chiều muộn, bệnh viện tiếp nhận một ca tai nạn giao thông nghiêm trọng. Người đàn ông trung niên được đưa vào cấp cứu, chân trái gãy nặng, xương chậu dập nát. Máu loang đỏ cả băng ca, hơi thở đứt quãng, ông thều thào: “Bác sĩ… tôi không có tiền, chắc để tôi về thôi…” Minh nghe câu ấy, tim chợt thắt lại. Khi nhìn rõ gương mặt gầy gò, mái tóc điểm bạc kia, cậu sững người: đó chính là ông xe ôm năm nào.
Sponsored Ad
Khoảnh khắc ấy, cả quá khứ như ùa về, tiếng mưa, mùi áo mưa cũ, giọng nói trầm ấm. Minh siết chặt bàn tay run rẩy của ông, nước mắt chực rơi: “Bác đừng lo, con sẽ trực tiếp mổ cho bác. Tiền bạc bác khỏi nghĩ, năm xưa bác đã giúp con, giờ đến lượt con giúp lại.” Ông Hòa mở to mắt, ngỡ ngàng như không tin nổi. Trong cơn đau, ông nghẹn ngào: “Thì ra… con là cậu sinh viên hôm ấy…”
Ca phẫu thuật kéo dài hàng giờ, căng thẳng đến nghẹt thở. Minh cùng ê-kíp dốc toàn lực, từng đường dao đều run lên bởi nỗi lo mất đi người ân nhân. Mồ hôi rơi lấm tấm dưới lớp khẩu trang, đôi mắt Minh đỏ hoe nhưng kiên định. Cuối cùng, cuộc mổ thành công, đôi chân ông Hòa giữ lại được, dù cần thời gian dài để hồi phục. Khi nghe tin, ông Hòa bật khóc, bàn tay khô gầy siết chặt tay Minh không rời.
Sponsored Ad
Trong những ngày nằm viện, ông Hòa thường trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Ông nhớ lại đêm mưa năm nào, chỉ nghĩ đơn giản là cho cậu sinh viên nghèo một cuốc xe, một chiếc áo mưa. Ông không ngờ rằng hành động nhỏ bé ấy lại cứu lấy mình hôm nay. Có lúc ông lẩm bẩm: “Sống tốt, trời thương thật…” Minh đến thăm mỗi ngày, trò chuyện như người thân, khiến ông thấy lòng ấm áp.
Một lần, ông rụt rè hỏi: “Minh à, bác không có tiền, làm sao trả được công ơn này?” Minh lắc đầu, giọng cương quyết: “Bác không nợ con gì hết. Ngược lại, chính bác đã gieo trong con niềm tin vào lòng tốt. Nếu không có bác, chưa chắc con đã đủ nghị lực đi đến ngày hôm nay.” Ông Hòa rưng rưng, nỗi cô đơn bao năm dần tan biến.
Sponsored Ad
Khi xuất viện, Minh không cho ông trở về căn phòng trọ cũ. Cậu đưa ông về ở cùng, coi như cha già để phụng dưỡng. Căn hộ nhỏ của Minh giờ có thêm một góc bếp luôn ấm lửa, có tiếng nói cười của hai thế hệ. Ông Hòa từ một kẻ đơn độc, nay có chỗ dựa, có người quan tâm từng bữa ăn giấc ngủ. Hạnh phúc đến bất ngờ khiến ông nhiều khi ngồi thẫn thờ, tưởng như mơ.
Chiều nọ, mưa lại rơi lất phất ngoài ban công. Ông Hòa ngồi trên ghế, ngắm từng hạt mưa rơi xuống mái hiên. Ông chậm rãi nói, giọng khàn nhưng nhẹ nhõm: “Hóa ra, cho đi một cái áo mưa cũ, lại nhận về cả một cuộc đời mới.” Minh ngồi bên, lặng lẽ nắm lấy bàn tay già nua ấy. Cậu mỉm cười, nói khẽ: “Không phải con cứu bác, mà chính lòng tốt của bác năm xưa đã cứu bác hôm nay.”
Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi đều, gợi lại ký ức xa xưa nhưng giờ đầy ấm áp. Ông Hòa dựa vào ghế, đôi mắt khép lại, nụ cười thanh thản trên môi. Minh lặng im, thấy lòng nhẹ nhõm, như thể một vòng tròn nhân quả đã khép lại trọn vẹn. Câu chuyện giản dị, không hoa mỹ, nhưng lại mang sức nặng của tình người. Đôi khi, chỉ một nghĩa cử nhỏ bé cũng đủ thay đổi cả số phận của hai con người.