Tuổi đã gần 70, tôi có 3 tỷ tiết kiệm để lo hậu sự. Biết mẹ có khoản tiền lớn, các con chăm sóc tôi rất chu đáo. Nhưng khi số tiền bị “rút ruột” hết, tôi ốm yếu

Bà Mùi sinh ra trong một làng quê nghèo, nơi những đứa trẻ lớn lên cùng với đồng ruộng nứt nẻ và mái nhà lụp xụp. Những ngày tuổi thơ của bà là những buổi sáng sớm chạy ra đồng, đôi tay lấm lem đất cát, và những đêm tối le lói ánh đèn dầu. Bà chưa từng mơ đến một cuộc sống giàu sang, nhưng trong sâu thẳm vẫn khao khát được thoát khỏi cái cảnh khốn khó. Khi mẹ bà bàn chuyện mai mối với một người đàn ông thành phố, bà chần chừ, lòng dạ vừa lo lắng vừa hứng thú. “Con có sẵn sàng rời quê hương để bước vào một thế giới khác không?” mẹ bà hỏi, giọng run run vì lo lắng cho tương lai con gái.

Sponsored Ad

Ngày bà lên thành phố, mọi thứ đều lạ lẫm: đường sá rộng thênh thang, nhà cửa cao tầng, ánh đèn sáng trưng mỗi tối. Lúc gặp chồng, bà nhận ra mình chỉ là “sự thay thế” cho cuộc hôn nhân cũ thất bại của ông. Cảm giác tự ti và hụt hẫng tràn ngập trong lòng bà, nhưng nụ cười dịu dàng của chồng dần làm bà dịu lại. “Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn,” ông nói, giọng ấm áp mà bà cảm thấy an tâm lạ thường. Bà Mùi quyết định nhẫn nhịn, tự nhủ phải cố gắng để làm trọn vai trò của mình trong gia đình mới này.

Thời gian trôi đi, bà sinh được một cậu con trai và một cô con gái, niềm vui nhân lên trong căn nhà nhỏ nhưng ấm áp. Lần đầu tiên, bà cảm nhận được tiếng cười rộn rã của trẻ nhỏ, cảm giác được yêu thương và cần thiết. Mỗi tối, bà ôm các con vào lòng, đôi mắt rưng rưng hạnh phúc. Chồng bà cũng thay đổi, thường xuyên quan tâm hỏi han, chia sẻ những chuyện vui buồn trong ngày. Những giây phút ấy xóa nhòa dần cảm giác bản thân chỉ là “sự thay thế” ngày trước.

Sponsored Ad

Nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài mãi. Chồng bà lâm bệnh nặng, cơ thể ngày càng yếu đi, khiến cả nhà ngột ngạt trong nỗi lo sợ. Bà đứng bên giường bệnh, nắm tay ông mà tim như nghẹn lại. “Mùi à… mẹ phải giữ gìn… không được để các con biết…” ông thều thào, giọng yếu ớt nhưng đầy quyết liệt. Bà hiểu ý chồng: hơn 2,8 tỷ tiền tiết kiệm cả đời ông, phải giữ kín, để sau này chính bà dùng cho tuổi già.

Ông qua đời sau một đêm dài, để lại căn phòng trống vắng, nỗi đau khôn nguôi trong lòng bà. Bà ngồi một mình, đôi tay run run chạm vào sấp giấy tờ và tiền bạc, cảm giác trống trải và cô đơn trào dâng. Lời dặn của chồng vang vọng trong đầu, nhưng một phần trong bà lại muốn các con yên tâm. “Chắc họ sẽ vui nếu biết mẹ có chút dự phòng,” bà thầm nghĩ, rồi quyết định kể hết số tiền cho các con biết.

Sponsored Ad

Ngay hôm sau, con trai bà đã đến với lý do cần mua nhà rộng rãi cho gia đình nhỏ. “Mẹ, con chỉ xin 1,1 tỷ thôi, mẹ giúp con nhé,” cậu nói, mắt long lanh như van xin. Bà lưỡng lự, rồi mỉm cười đồng ý, tim vừa xao xuyến vừa thấy hạnh phúc. Chưa kịp thở phào, con gái lại nhắn tin: “Mẹ, con cần đổi xe, khoảng 350 triệu thôi, mẹ giúp con nhé.” Bà Mùi gật đầu, lòng tự nhủ, chỉ mong các con được vui vẻ và an toàn.

Sponsored Ad

Nhưng những đòi hỏi không dừng lại ở đó. Chỉ vài tuần sau, con trai muốn mở rộng công việc kinh doanh, con gái muốn mua thêm đồ dùng sang trọng. Bà Mùi cố gắng kiềm lòng, nhủ mình rằng tiền bạc chỉ là phương tiện để con hạnh phúc. Mỗi lần đưa tiền, bà nhìn các con, thấy ánh mắt biết ơn và niềm vui hiện lên. Trái tim bà như mềm lại, tin rằng những hy sinh của mình là xứng đáng.

Thời gian tiếp tục trôi, số tiền bà dần cạn, và cách đối xử của các con cũng thay đổi. Ban đầu họ chăm sóc bà tận tình, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, hỏi han từng bữa cơm. Nhưng khi tiền gần hết, những cuộc điện thoại hẹn thăm thưa dần, lời nói cũng trở nên ngắn gọn, lạnh lùng. Bà cảm nhận rõ sự xa cách, lòng trĩu nặng buồn bã. Đôi khi, bà ngồi một mình, nhìn ra cửa sổ, tự hỏi: “Liệu mình đã làm gì sai chăng?”

Sponsored Ad

Rồi một ngày, bà bị bệnh nặng, cần phải phẫu thuật gấp. Bà gọi con trai, giọng run run: “Con, mẹ muốn về ở cùng, chăm sóc mẹ một thời gian thôi…” Con trai lắc đầu, viện lý do công việc bận rộn, không tiện đón mẹ. Bà quay sang con gái, giọng nghẹn: “Con, mẹ cần các con lúc này…” Con gái im lặng một lúc rồi nói: “Mẹ, mẹ ra viện dưỡng lão sẽ tiện hơn, không tốn kém cho các con đâu.” Bà Mùi như chết lặng, từng mảnh tim bị bóp nghẹt bởi sự lạnh nhạt của chính những đứa con mình sinh ra.

Những ngày nằm trên giường bệnh, bà nhớ lại tất cả những lời dặn của chồng trước khi mất. “Tuổi già phải giữ kinh tế độc lập, không được phụ thuộc vào con cái…” Lời ấy giờ mới thực sự thấm thía, vang vọng như một bài học đắt giá và đau đớn. Bà nhìn các con qua cửa kính, thấy ánh mắt họ hững hờ, không còn quan tâm như trước, và nhận ra sai lầm lớn nhất đời mình là tiết lộ khoản tiền tiết kiệm.

Sponsored Ad

Bà ngồi một mình, ôm chặt đôi tay, giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Bà tự nhủ rằng, tiền bạc không phải là tình yêu, và tin tưởng hoàn toàn vào con cái đôi khi chỉ mang lại thất vọng. Sự cô đơn đè nặng, nhưng bà bắt đầu nhận ra rằng mình vẫn còn sức mạnh để sống, vẫn còn giá trị để tự chăm sóc bản thân. “Mình phải tự đứng vững, cho dù có ai bên cạnh hay không,” bà nói với chính mình, giọng run run nhưng kiên quyết.

Những ngày sau đó, bà học cách tiết chế cảm xúc, giữ lại phần nhỏ còn lại của tiền, tự lo liệu mọi thứ. Bà không còn chạy theo yêu cầu của con cái, mà bắt đầu tự chi tiêu cho bản thân, mua những món đồ nhỏ mình thích, ăn những bữa ngon, đi khám sức khỏe đầy đủ. Bà nhận ra rằng, sự độc lập tài chính không chỉ là tiền bạc mà còn là quyền tự do, là sức mạnh tinh thần để không bị chi phối bởi người khác. Lòng bà dần bình thản, mặc cho nỗi cô đơn vẫn len lỏi mỗi khi màn đêm buông xuống.

Sponsored Ad

Một buổi sáng, bà ngồi ngoài sân, nắng hắt qua tán cây, nhìn những đứa trẻ hàng xóm chơi đùa. Bà chợt mỉm cười, nhớ đến những ngày mình còn trẻ, từng mong ước hạnh phúc gia đình. Bà nhận ra rằng, hạnh phúc không phụ thuộc vào tiền bạc hay sự chăm sóc của con cái, mà là ở khả năng yêu thương chính mình và giữ sự bình an trong lòng. Bà nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận nhịp tim mình còn đập mạnh mẽ, và tự nhủ sẽ sống tiếp, cho chính mình.

Ngày qua ngày, bà Mùi duy trì nhịp sống độc lập. Bà đi chợ, nấu ăn, chăm sóc vườn cây, thỉnh thoảng lại gặp gỡ vài người bạn già trong làng. Những niềm vui giản đơn giúp bà quên đi nỗi thất vọng, và trái tim bà dần bình yên. Khi nhớ về chồng, bà không còn đau lòng như trước, mà cảm thấy biết ơn vì ông đã dạy bà bài học lớn nhất đời: tự chủ và tự tin vào chính mình. Bà học cách tự cho đi niềm vui, không cần đòi hỏi hay trông mong từ người khác, kể cả chính con ruột.

Bà cũng dần hiểu rằng tình yêu và sự quan tâm của con cái không phải lúc nào cũng đi kèm với lòng trung thực hay biết ơn. Bà chấp nhận thực tế này mà không oán hận, coi đó là phần tất yếu của cuộc đời. Mỗi lần nhìn số tiền tiết kiệm còn lại, bà không còn lo sợ hay ân hận nữa, mà thấy đó là thành quả của chính bản thân, là bảo chứng cho tuổi già bình an. Bà Mùi tự nhủ, kể cả không có con bên cạnh, mình vẫn có thể sống trọn vẹn, vẫn có thể mỉm cười mỗi ngày.

Những năm tháng tiếp theo, sức khỏe bà Mùi vẫn ổn định, bà sống lặng lẽ nhưng đầy tự trọng. Bà đi chợ, trò chuyện với hàng xóm, chăm chút cho vườn rau nhỏ, nuôi vài con gà. Những việc tưởng chừng bình thường lại trở thành niềm vui lớn, vì chúng nhắc nhở bà rằng mình vẫn còn khả năng làm chủ cuộc đời. Khi nhớ đến chồng, bà thở dài nhưng nụ cười nhẹ trên môi, bởi bà biết ông luôn mong bà mạnh mẽ và độc lập. Và hơn tất cả, bà đã học được bài học quý giá: tuổi già không phải là thời gian để dựa dẫm, mà là để sống cho chính mình, với sự tự do và bình an trong tâm hồn.

Bà Mùi thỉnh thoảng vẫn nhận được điện thoại của con cái, nhưng giờ đây bà không còn háo hức như xưa. Bà lắng nghe họ trò chuyện, đôi khi vui, đôi khi ngậm ngùi, nhưng lòng không còn bị dao động. Sự quan tâm không phải lúc nào cũng đến từ người ta yêu, mà từ chính sự chăm sóc bản thân. Bà tự nhủ, mình đã học được cách yêu thương mà không cần nhận lại, cách sống độc lập mà vẫn giữ được lòng thanh thản. Những buổi chiều cuối tuần, bà ngồi trên ghế đá, nhìn nắng chiều rọi qua mái ngói, cảm nhận sự bình yên len lỏi vào từng tế bào, và mỉm cười với chính cuộc đời mình.

Bạn có thể cũng thích bài viết này