Bố dượng vừa mới qu:;a đ:;ời chưa đầy 49 ngày, anh trai kế đã liền đến tận nhà đòi nợ 350 triệu
Bố dượng tôi mất đột ngột, chưa đầy 49 ngày, gia đình còn chưa nguôi tang thương thì anh trai kế đã đến tận nhà, mặt mũi hằm hằm, đòi tôi trả gấp 350 triệu.
Tôi sững sờ:
“Số tiền đó là bố đã cho tôi mua căn nhà này, giấy trắng mực đen, cả nhà đều biết. Sao anh lại bảo là tôi nợ?”
Anh trai cười khẩy:
“Đừng có ngụy biện! Tiền đó là bố dượng tôi đứng tên vay hộ anh, giờ ông mất rồi, đương nhiên tôi phải đòi lại. Anh mà không trả, tôi kéo cả họ hàng đến làm cho ra lẽ.”
Nghe những lời ấy, tôi uất ức nghẹn họng. Cả nhà mới chịu tang, chưa kịp nguôi nỗi đau, mà tình nghĩa anh em đã rạn nứt chỉ vì đồng tiền.
Sponsored Ad
Tôi và vợ bàn nhau, quyết không trả. Chúng tôi cho rằng đó là sự giúp đỡ cuối cùng bố dành cho tôi, không ai có quyền đòi lại. Từ đó, quan hệ anh em rạn nứt, gần như đoạn tuyệt.
Sponsored Ad
Năm năm sau. Một buổi chiều muộn, khi tôi vừa đi làm về, điện thoại reo lên. Trên màn hình là số lạ, nhưng cái tên hiện ra khiến tim tôi thắt lại: “Anh Kế”.
Tôi do dự, rồi bắt máy. Ở đầu dây bên kia, giọng anh nghèn nghẹn:
“Em… em còn giữ căn nhà đó chứ? Vào trong nhà, mở cái tủ gỗ cạnh bàn thờ đi. Anh xin em…”
Tôi hoang mang chạy vội về. Trong căn nhà im lìm, tôi mở cánh tủ đã phủ bụi. Bên trong, xếp ngay ngắn là một loạt phong bì cũ, trên mỗi phong bì đều ghi rõ ngày tháng. Tôi run rẩy bóc một cái, bên trong toàn là hóa đơn chuyển tiền, biên nhận… và cuối cùng là một lá thư viết tay của bố dượng.
Sponsored Ad
Ông để lại lời dặn:
“350 triệu đó là khoản bố vay đứng tên để giúp con có nhà cửa ổn định. Anh Kế không hề biết, chỉ đến khi chủ nợ tìm tới thì nó mới gánh thay. Đừng trách nó, cũng đừng oán hận. Bố chỉ mong các con thương nhau như ruột thịt.”
Tôi cầm lá thư, nước mắt rơi như mưa. Suốt 5 năm, tôi mang oán hận trong lòng, xa cách anh trai, trong khi anh lại là người lặng lẽ gánh nợ thay tôi, giữ im lặng để tôi có mái ấm bình yên.
Tin nhắn cuối cùng của anh vẫn sáng trên màn hình:
“Anh sắp không còn… chỉ mong em hiểu, và tha thứ.”
Tôi bật khóc nức nở. Trong căn nhà từng là niềm kiêu hãnh, giờ chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn đầy hối hận.